Liệt Hỏa yêu phu - Chương 42: Chạm mặt

Chương 42: Chạm mặt

Việc nhà cái mở cược kết quả chính là, trên lôi đài còn chưa có tỷ thí xong, Tử Vũ đã khẩn trương gắt gao nắm chặt quyền đầu, thì thào lẩm bẩm ngoài ra còn mang theo thần sắc dữ tợn trừng chằm chằm nhìn trên lôi đài, không cần biết là yêu tinh nào tỷ thí với yêu tinh nào.

- “Ta nói nàng ta đang làm cái quái gì nha, vừa rồi cười như nở hoa, hiện tại dữ tợn đến muốn chuẩn bị cắn chết người.” 
Phi Hổ hai tay ôm ngực nhìn vẻ mặt hung ác Tử Vũ, mới vừa rồi còn tốt, hiện tại tiền cũng thu, tiền đặt cược cũng hạ, liền chờ kết quả tỷ thí lòi ra, cư nhiên lại xanh mét mặt mày, như muốn xông lên phía trước trực tiếp giết hai kẻ tỷ thí trên lôi đài kia. Tử Vũ này, có phải hay không rất mâu thuẫn.

Liệt Hỏa nhíu mày còn chưa nói, Hách Liên mỉm cười, thấp giọng nói: 

- “Tự ngươi tính đi, một đền hai, một đền ba, mặc kệ kết cục là như thế nào, cũng đều là nàng ta lỗ vốn, ngươi nói nàng có thể không muốn cắn người chết không.”

Nhà cái nào lại tốt như thế, trước còn không biết là như thế nào, cẩn thận tính toán, đây không phải sờ sờ ra đó là bồi tiền mua bán sao, Hách Liên trong lòng chính là nắm chắc, bất quá lỗ cũng không phải hắn, cùng Liệt Hỏa cưỡng ép bắt hắn hỗ trợ, chút lỗ vốn đó tạm thời lấy bù lại cho hình tượng đã bị thương tổn của hắn, vậy mới không thiệt thòi đi.

Tử Vũ vốn là thuận miệng, sau tính toán lại thấy không đúng, đây cũng không phải là công ty cá cược thời hiện đại, mở ra tỉ lệ đặt cược là phải trải qua suy tính cặn kẽ, nàng đây thuận miệng nhất khai, tính như thế nào lỗ vốn cũng là nàng, cho nên lập tức không thu tiền nữa. Không thể không lỗ a, vậy ít nhất cũng phải tiết kiệm chút tiền lỗ vốn.

- “Còn có một tỷ lệ nàng sẽ không thua.” 
Liệt Hỏa trừng mắt nhìn bóng dáng Tử Vũ, ánh mắt bốc hỏa, thanh âm lại lạnh lạnh nói.

- “Lưỡng bại câu thương.” 
Phi Hổ hơi hơi nhíu mày, Liệt Hỏa cùng Hách Liên đồng thời gật đầu. Ba người cũng không ngu ngốc, tuy rằng không chơi qua, vừa nghĩ đến quy tắc cũng liền hiểu rõ, trừ bỏ hai kẻ kia đều ngã xuống, nếu không bất kể như thế nào, Tử Vũ đều phải thua mất hết cả vốn liếng.

- “Thật đáng thương.” 
Phi Hổ thở dài liếc nhìn Liệt Hỏa một cái, Hách Liên còn lại là hắc hắc cười không ngừng, cặp mắt giễu cợt thẳng nhìn chăm chú vào Liệt Hỏa. Vốn này, Tử Vũ không có, thua chỉ có thể là Liệt Hỏa, cũng may nhà Liệt Hỏa cũng có tiền, điểm ấy vẫn không làm khó được người.

Không khí huyên náo, khẩn trương vẫn tiếp tục, từ sáng sớm đến xế chiều, các lôi đài khác cơ bản đều đã định ra thắng bại, liền bên này vẫn còn đánh đến kịch liệt. Tử Vũ bụng đói đến thẳng kêu ọt ọt, nhưng là thu tiền người khác, rời đi không tốt, nhất thời càng muốn đem hai kẻ trên lôi đài kia ngũ mã phanh thây.

Mặt trời chiều ngã về tây, Tử Vũ đói đến lúc ngực dán vào lưng, trên lôi đài đột nhiên oanh một tiếng, quang ảnh đan vào rồi đột nhiên tách ra. Tử Vũ khóe mắt quét tới, người kêu Tam ca kia miệng phun máu tươi ngã trên đất, Tử Vũ nhất thời vẻ mặt đau khổ, một đền ba, hơn ba trăm hoàng kim tệ, ngay cả vốn lẫn lời một ngàn kim tệ cũng không có, Liệt Hỏa sẽ giết nàng a.

Phịch, Tử Vũ còn chưa có khóc lên, Lăng Ngư lung lay sắp đổ cũng phịch một tiếng ngã xuống đài, tiếng hoan hô chung quanh liền như bị một đao chém đứt sạch sẽ, quỷ dị dọa người.

Giữa tĩnh mặc, Tử Vũ hít một hơi thật sâu, sắc mặt thực tiếc hận lắc lắc đầu, xoay người lại ôm lấy cánh tay Liệt Hỏa, thuận tay túm lấy Hách Liên, sắc mặt bình tĩnh nói: 

- “Đi, đêm nay ta mời khách.” 
Hách Liên nghe vậy nhất thời cười ha ha, ở gữa mảnh rối ren cùng tĩnh lặng, hết sức không hài hòa.

Học viện tế ngày thứ nhất ba mươi lăm lôi đài định ra mười lăm người, bất quá người thắng lớn nhất là cái người đầu tiên bị nốc-ao Tử Vũ, không cầu tốt nhất, chỉ cầu kém cỏi nhất. Trên bảng của Đế đô học viện, tên Tử Vũ vĩnh viễn được lưu truyền xuống dưới, mặc dù là bằng hình thức kém nhất, không lưu danh thiên cổ, ít nhất cũng để tiếng xấu muôn đời không phai, huống chi còn có thắng đến hơn sáu trăm hoàng kim tệ, làm cho Tử Vũ cơm tối ước chừng ăn nhiều hơn một chén.

Buổi tối, bởi vì ngày thứ hai còn có trận đấu của Liệt Hỏa, Liệt Hỏa sớm liền đã ngủ, Tử Vũ thì nửa đêm lại bò dậy, hướng hậu viện lầu các xuất phát. Hôm nay trở về Liệt Thanh sắc mặt càng thêm khó coi, nếu không phải nàng ở nhân thế lăn lộn nhiều năm như vậy, căn bản nhìn không ra sơ hở, Liệt Thanh này kỳ quái.


Còn chưa tới gần lầu các, đã thấy đám người Bạch Dã, Phi Ngữ qua lại như thoi, bộ pháp gấp rút, Tử Vũ nhất thời không dám ở gần. Tuy rằng yêu lực Bạch Y có thể che giấu khí tức của nàng, thế nhưng cũng không biểu thị nàng là người đại tài, chỉ thoáng vút qua ở trong này thôi, bọn người Liệt Thanh há lại không có mắt.

- “Tử Vũ, con sao lại ở chỗ này?” Tử Vũ đứng ở chỗ tối quan sát một hồi, chưa có thời cơ lợi dụng, đang muốn xoay người rời đi, phía sau âm thanh Liệt Thanh đột nhiên vang lên, thật sự dọa Tử Vũ nhảy dựng.

Trong thời gian chậm rãi xoay người lại, các loại tính toán ý niệm trong đầu Tử Vũ nhất nhất hiện lên, như thế nào giải thích nàng ở chỗ này, sau đó xuất hiện không thích hợp, hơn nữa trên người không có khí tức, cái này lại càng thêm không tốt giải thích, cùng với làm cho Liệt Thanh hoài nghi, không bằng nàng trả đũa, đem trách nhiệm đổ lên đầu Liệt Thanh, làm cho hắn không hoài nghi nàng, thuận tiện còn có thể nói bóng nói gió một chút.

Lập tức xoay người đứng nghiêm thân mình, chống lại ánh mắt Liệt Thanh hơi hơi nhíu mày, Tử Vũ trầm mặc trong nháy mắt sau đó chậm rãi mở miệng nói: 

- “Tử Vũ ngủ không được.”

Liệt Thanh thấy Tử Vũ mày hơi hơi nhăn lại, giữa ánh mắt trốn tránh xen lẫn lo lắng, bộ dáng có chuyện muốn nói lại không dám nói, không khỏi nói: 

- “Con có lời gì nói muốn nói với ba sao?” 
Mới từ ám viện đi ra, chỉ thấy Tử Vũ nhìn lên lầu các hắn ở, Tử Vũ cho tới bây giờ chưa từng tới qua nơi này, kỳ quái.

Tử Vũ nghe Liệt Thanh vừa hỏi như vậy, giống như nhẹ nhàng thở ra, lại giống như thở ra một hơi, trầm mặc một khắc sau, tựa như hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Liệt Thanh nói: 

- “Ba ba, lần trước ta cùng Liệt Hỏa đi Vân Mộng sơn, thời điểm Liệt Hỏa biến thân bị thụ yêu công kích, thiếu chút nữa đã chết.”

Liệt Thanh vừa nghe trong mắt hào quang chớp động, sát khí dữ tợn trong nháy mắt lại lập tức che dấu xuống, đồng thời càng thêm cảm giác bi thương đổ xuống. Sát khí, có thể lý giải, bi thương, đây là ý tứ gì?

Tử Vũ nhíu mày không mấy nhận ra nói tiếp: 

- “Hoàn hảo có Ưng vương thúc thúc cứu mạng, bất quá, ba ba, vì sao thụ yêu lại công kích Liệt Hỏa? Ưng vương thúc thúc nói thụ yêu không hóa hình sẽ không công kích người khác, Tử Vũ nghĩ mãi mà không ra.”

Liệt Thanh nghe thế, sau khi hào quang trong mắt lánh đi, trầm giọng nói: 

- “Điểm ấy ta cũng không biết, bất quá, hoàn hảo, các con không có việc gì, cho nên, Tử Vũ, con nhất định phải cường đại lên, thời điểm Liệt Hỏa yếu ớt con phải bảo vệ nó.”

Tử Vũ nhất thời thầm nghĩ, hảo một cái không biết, phủi sạch, vừa rồi vẻ mặt kia cũng không phải là không biết, lập tức thẳng nhìn chằm chằm Liệt Thanh nói: 

- “Ba không phải nói bệnh Liệt Hỏa có thể trị sao? Vậy hắn vì sao muốn con bảo hộ?” 
Câu hỏi này thật bén nhọn, bất quá phối hợp trên vẻ mặt ngây thơ của Tử Vũ, muốn gạt người đến một chút vấn đề cũng không có.


Liệt Thanh nhất thời nghẹn lời, nhìn Tử Vũ nửa ngày sau, ngẩng đầu nhìn bóng đêm bao phủ bầu trời, mặt không chút thay đổi, chỉ là mi tâm ẩn giấu rối rắm, Tử Vũ âm thầm nhíu mày, Liệt Thanh này có ý tứ gì, lời này còn muốn do dự? Là tự biết không địch lại? Hay là có ý khác?

Tử Vũ thấy Liệt Thanh há miệng thở dốc nhưng không có âm thanh phát ra, mặt mày vừa chuyển liền quyết tâm bốc liều thuốc mạnh hơn, hai mắt nhìn chằm chằm Liệt Thanh nói: 
- “Ba, Ưng vương thúc thúc nói bệnh Liệt Hỏa là từ mẹ hắn truyền lại, mẹ Liệt Hỏa rốt cuộc ở nơi nào vậy?”

Hết chương 42: Liệt hỏa yêu phu

<<= Chương 41: Nhà cái mở cược
Chương 43: Trận chung kết hôm đó >>

0 nhận xét: