Liệt Hỏa yêu phu - Chương 7: Yêu đô


Chương 7: Yêu Đô 


- “Ôi, thắt lưng của ta, cánh tay của ta, chân của ta.” Lăn hơn mười thước Tử Vũ phịch một tiếng đụng vào một mô đất phía sau sườn núi mới ngừng lại được, xoa thân thể tàn tạ thê thảm, một đầu tóc rối tung, Tử Vũ khóc không ra nước mắt.

Âm thanh của vó ngựa, có vài tiếng hô hấp, Liệt Hỏa chạy bên cạnh Liệt Thanh, phía sau tiếng vó ngựa của tiểu hồng, mã độc hữu nhanh chóng chạy đến, Liệt Hỏa không khỏi nhíu mày, con ngựa Phong Diễm này hắn đã đòi nhiều lần, lão ba cũng chưa cho hắn, hiện tại vừa thấy mặt liền cấp cho cái gì vị hôn thê hắn, quả thực đáng giận, lập tức cũng không quay đầu, hai tay khoanh trước ngực làm như chung quanh không có người tên Tử Vũ.

Liệt Thanh cũng nghe thấy tiếng Phong Diễm đuổi theo, lập tức quay đầu nói:
- “Tử Vũ...... Người đâu......” Giọng nói biến âm, mắt nhìn chằm chằm vào con ngựa, năm Khuyển yêu ở đây cũng đều hướng Phong Diễm nhìn lại, chỉ thấy trên lưng ngựa trống trơn, đừng nói người, ngay cả cây cỏ đều không có.
 “Phong diễm, Tử Vũ đâu?” Liệt Thanh nhướng mày, nhìn Phong Diễm hỏi.

Phong Diễm cũng kinh ngạc quay đầu hướng trên lưng nhìn thoáng qua, ánh mắt ngựa lộ ra tia xấu hổ cùng nhịn cười nói:
- “Đây là không phải ta chạy quá nhanh, Tử Vũ tiểu thư bị té xuống, nàng giống như chưa từng cưỡi qua ngựa.”

Lệt Thanh vừa nghe nhất thời không nói gì, Liệt Hỏa sau khi ngẩn người bèn phá lên cười ha ha, vẻ mặt sung sướng cực kỳ, ngồi trên lưng hắc mã, cười vang bốn phía.

Liệt Thanh nhíu nhíu mày, nét mặt cũng hơi hiện lên tia mỉm cười, từ lúc xuất phát đến giờ chưa từng thấy khuôn mặt tươi cười của Liệt Hỏa, trầm giọng nói:

- “Quay về.” Vừa xoay đầu ngựa lại.
- “Liệt Thanh, Liệt Thanh huynh đệ.” Ngựa còn chưa chạy, chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng chạy đến, xuyên qua hoang sơn dã lĩnh (rừng núi hoang dã), như bay tới, là Lang tộc tộc trưởng.

- “Huynh đệ, ngươi bỏ quên đồ này.” Lang tộc tộc trưởng một cái phanh lại đứng trước mặt đám người Liệt Thanh, chỉ vào Tử Vũ bị xách trong tay.

Tử Vũ lúc này bị Lang tộc tộc trưởng xách ở trong tay, bị kéo ở giữa không trung, cả người đều là xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn người, trên đầu tóc còn dính cỏ, trên người vốn keo kiệt quần áo, lúc này đông một cái lỗ hổng, tây một cái lỗ hổng, trên mặt cũng dính một lớp tro rơm rạ, không còn tướng mạo sẵn có.

Qúa là mất mặt, lên ngựa liền ngã xuống, lại cứ làm cho bọn người Lang tộc tộc trưởng nhìn thấy, sau một trận giễu cợt, ngay cả thời gian tĩnh tâm cũng không cho nàng, sợ người khác không cần, bị xách theo như hàng hóa chạy đi, cư nhiên còn muốn biểu hiện ra người do nhà mẹ đẻ đưa tới, thật sự là tổ tiên đều mất mặt hết.

Ha ha ha ha, Liệt Hỏa kiêu ngạo rống lên cười to, lao nhanh đến, hảo bộ dáng buồn cười, hơn nữa chủng tộc ngựa này thấp hơn Yêu tinh, không thể biến hóa chỉ có thể dùng thay đi bộ, chủng tộc Yêu tinh khác cho dù ngựa cưỡi không quá giống nhau, hắn sống mười tám năm mới thấy Lang yêu Tử Vũ này là kẻ duy nhất rớt xuống ngựa.

Liệt Thanh hướng Lang tộc tộc trưởng gật gật đầu, quay đầu hướng Liệt Hỏa nói:
- “Tử Vũ chưa từng cưỡi ngựa, Phong Diễm tốc độ lại quá nhanh, ngươi liền chở Tử Vũ cùng đi.” Vừa dứt lời, không đợi Liệt Hỏa phản đối, Lang tộc tộc trưởng liền dùng sức ôm Tử Vũ ném tới sau lưng Liệt Hỏa, ngồi ở trên hắc mã.

- “Dựa vào cái gì muốn con chở?” Liệt Hỏa nhất thời cả người cũng không thích hợp vặn vẹo, hướng Liệt Thanh cả giận nói.

- “Vị hôn thê của ngươi, ngươi không chở, ai chở?” Liệt Thanh đối với Liệt Hỏa một chút ôn nhu cũng không có, ánh mắt trừng lên rống lại.

Liệt Hỏa nhất thời ngậm miệng, xoay người hung hăng trừng mắt liếc Tử Vũ một cái, thân thể cứng ngắc, thẳng lưng ngồi trên hắc mã.

- “Đi thong thả, đi thong thả, không tiễn, không tiễn.” Lang tộc tộc trưởng đầy mặt tươi cười, vừa vẫy tay với Liệt Thanh, vừa lòng bàn chân như bôi mỡ, hướng phía sau lắc mạnh. Trở về liền tìm địa phương chuyển nhà a, nếu Liệt Thanh phát hiện đổi ý, cũng tìm không thấy bọn họ.

- “Ta nói cho ngươi biết, cách xa ta một chút.” Liệt Hỏa thân thể cứng ngắc, nghiến răng nghiến lợi nói.

Lời nói còn chưa dứt, Tử Vũ thẳng tắp duỗi tay ra ôm chặt phần eo Liệt Hỏa, khiêu khích ngửa đầu trừng mắt nhìn hắn. Nói giỡn sao, trải qua cú ngã vừa rồi, tốc độ ngựa ở Yêu giới nàng đã lĩnh giáo, làm trò cười cho người ta xem một lần là đủ rồi. Nàng chính là ngu ngốc nếu không chạm vào hắn, không chạm vào hắn làm sao ngồi vững, nàng còn chưa muốn sớm chết sớm đầu thai, quân tử báo thù ba năm không muộn, mạng nhỏ trọng yếu.

- “Ngươi là hỗn đản.” Thân thể Liệt Hỏa nháy mắt càng cứng ngắc, tay duỗi ra định bắt cánh tay Tử Vũ, nam tử bên cạnh trước cùng Tử Vũ nói chuyện cười tủm tỉm nói:

- “Muốn Tử Vũ tiểu thư ngã chết?”

Liệt Hỏa nhất thời ngẩn ra, nửa ngày hung hăng hừ một tiếng, cả giận nói:

- “Mất mặt.” Một bên vỗ đầu ngựa, như bay bắn đi. Bị ngã chết, khi nào thì Yêu giới có yêu bị ngã chết, bất quá, Tử Vũ ốm yếu này thực có khả năng như vậy sẽ xuất hiện chuyện tình ngàn năm không gặp, mà loại yêu này cư nhiên là vị hôn thê của hắn, thực mất mặt.

Bị Liệt Hỏa chở đi, Tử Vũ rốt cục cũng biết tốc độ là sự tình gì. Hai bên tiếng gió vù vù thổi qua, đừng nói cái gì thưởng thức cảnh vật, có nhìn thấy hay không cũng là vấn đề, chỉ thấy màu xanh nhanh chóng vụt qua rồi biến mất, trong thiên địa duy nhất cảm giác chính là đường cong vô số.

Ông trời của ta, quá nhanh. Tử Vũ nhất thời cái gì cũng không dám nhìn, theo bản năng ôm chặt thắt lưng Liệt Hỏa, vùi đầu lên lưng hắn, gắt gao nhắm mắt lại.

Liệt Hỏa nghiến răng nghiến lợi, thần sắc trên mặt càng ngày càng hung tợn, mang theo điểm đen, mang theo điểm hồng, sắc mặt xanh mét xen lẫn xấu hổ, thấy ba yêu bên cạnh thường xuyên liếc mắt đảo qua một cái, ý cười kia che đều che không được, không khỏi càng thêm khó chịu, một mạch thúc dục tốc độ, hắc mã chạy cơ hồ như muốn bay lên.

Đoàn người Liệt Thanh giống như thực đang vội, ven đường cơ bản không dừng lại nghỉ tạm. Đi qua thành, đi qua thị, yêu mã ngày đi ba ngàn dặm, ngày đêm không ngừng nghỉ dọc đường. Đến khi mặt trời thứ mười lên cao đã muốn đi xa ba vạn dặm, cách địa phương Lang tộc tộc trưởng kia xa không thể xa hơn.

Vọng thành, Yêu giới Đế đô, đập vào mắt Tử Vũ chính là cảm giác thủ đô La Mã cổ đại, kiến trúc đá mang phong cách cổ xưa cùng với hơi thở huy hoàng. Bình thường có, tao nhã nhàn tĩnh có, tùy tiện lạnh lùng có, các loại phong cách bất đồng hội tụ cùng một chỗ, mỗi loại lại có một phong cách riêng.

Yêu đến yêu đi, tửu lâu san sát, cửa hàng đầy đường, ngã tư đường rộng mở mà bằng phẳng, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Các loại yêu tinh nghênh ngang hành tẩu, có hóa thành hình người, có nhỏ không thể biến hóa, chân chính một cái kỳ dị thế giới, bất quá hiện tại Tử Vũ hoàn toàn không có tâm tư kinh ngạc.

- “Tử Vũ, đây là nơi chúng ta ở.” Kiến trúc tòa thành màu đỏ sậm, rộng lớn, bài trí xinh đẹp kỳ ảo tuyệt luân, nhìn qua cực kỳ phú quý, bất quá hết thảy đều không ở trong mắt Tử Vũ, đợi cho nàng toàn thân cứng ngắc, hai mắt vô thần bổ nhào vào phòng được an bài, nằm lên giường, sau khi ngủ một giấc mỹ mãn mới thỏa mãn thức dậy.

Nằm trên giường trừng mắt nhìn nóc nhà làm bằng đá tảng, nàng còn chưa có chết, mãnh liệt lao động như thế, nàng cư nhiên còn không có bỏ mình, thật sự ứng với một câu ‘tiềm năng của con người là vô hạn’, nghĩ đến trải qua mười ngày trên lưng yêu mã chạy như điên, Tử Vũ khóe miệng bắt đầu rút gân, tứ chi bắt đầu có tri giác, từ đau đớn đến chết lặng, hiện tại từ chết lặng đến đau đớn, quá trình này thật không phải là người có thể chịu.

Nhe răng trợn mắt nằm trên giường, Tử Vũ cắn răng lĩnh hội hậu quả của việc chống đỡ ngồi ngựa mười ngày, chính là thân thể giống như bị chặt tay chặt chân, tay là tay, chân là chân, không chịu đầu óc chi phối. Đây là vấn đề chủng tộc, kì thị chủng tộc a, Tử Vũ thật không ngờ có một ngày nàng cũng sẽ gặp được kì thị chủng tộc, người lấy cái gì so với yêu a.

- “Cái này không phải muốn mệnh của ta sao?” Nghiến răng nghiến lợi khóc không ra nước mắt. 

Hết chương 7: Liệt hỏa yêu phu

<<= Chương 6: Bán đứng
Chương 8: Đi học=>>

0 nhận xét: