Liệt Hỏa yêu phu - Chương 22: Tiểu thỏ yêu

Chương 22: Tiểu thỏ yêu



Liệt Hỏa nhất thời đầu đầy hắc tuyến, nhìn Tử Vũ ôm lấy cánh tay mình, cắn răng gằn từng chữ một:

- “Ngươi cũng là Lang yêu.”

Tử Vũ ôm lấy cánh tay Liệt Hỏa không buông, một bên gật gật đầu nói:

- “Ta biết.” Nàng là giả, trước mặt là hàng thật nha, điểm ấy nàng biết rất rõ.

Liệt Hỏa thấy Tử Vũ một bộ dạng thực thanh tỉnh, thực chính trực biểu tình, không khỏi răng nanh cắn răng rắc vang lên, kéo Tử Vũ liền đi về phía trước. Hắn đã gặp qua sự yếu đuối của nàng, nhưng chưa thấy qua đến cả đồng loại cũng sợ, Tử Vũ là kẻ đầu tiên. Ngân sói ngồi xổm trên bãi cỏ nhìn Tử Vũ, thấy vậy hướng về phía Tử Vũ tru lên, trong mắt là ý cười, làm cho Tử Vũ cảm thấy con sói này thực thiện lương, mà Liệt Hỏa lại cảm thấy thực mất mặt.

- “Đúng rồi, Ưng lão đại ở chỗ nào?” Bị Liệt Hỏa kéo đi cho tới lúc không còn thấy ngân sói, Tử Vũ sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngửa đầu hỏi.

Liệt Hỏa nhíu mày mắt nhìn mây mù vấn vít trong Vân Mộng sơn, trầm giọng nói:

- “Không biết, ta chưa từng tới.” Tử Vũ nhất thời á khẩu.

- “Nơi có Ưng bay sẽ không sai rồi.” Liệt Hỏa ngẩng đầu nhìn khoảng không trên bầu trời. Chim hoàng oanh, chim khách, cò trắng...... đều ở trên trời trêu đùa, bay lượn, nhưng lại không thấy bóng dáng diều hâu.

Liệt Hỏa nói có đạo lý, Tử Vũ cũng chỉ có thể gật đầu. Được quyền du lịch miễn phí, nhiều nhất là tìm hai ngày, dù sao người bị thương không phải là nàng, không cần lo lắng.

- “Liệt Hỏa, ngươi nhóm lửa, ta phụ trách đi tìm thức ăn.” Sau khi ở Vân Mộng sơn vòng vo một ngày, Tử Vũ bị Liệt Hỏa nghiêm trọng đả kích. Trước đó nghĩ tìm đồ ăn khó khăn, nhóm lửa dễ dàng, nàng là xung phong nhận phụ trách nhóm lửa, không nghĩ tới nàng bên này vừa mới bắt đầu nghiên cứu mộc sinh hỏa, Liệt Hỏa xoay người một tay một con thỏ đã trở lại, hại nàng một cái vất vả. Hôm nay có kinh nghiệm, thấy thỏ đầy đất, Tử Vũ kêu một tiếng liền chuồn mất, thân hình chợt lóe còn không thấy bóng người.

Liệt Hỏa hơi hơi nhíu mày, ngón tay chỉ lên củi lửa một cái, hừng hực hỏa diễm tương đối hoàn mỹ bùng lên, Liệt Hỏa nhiệm vụ hoàn thành, nằm trên mặt mặt đất phơi nắng.

Nửa giờ qua đi, Tử Vũ một đầu đầy cỏ chạy trở về, trong tay cầm một con thỏ như trân quý, vẻ mặt thật đắc ý. Quả nhiên sống như thế này mới là cuộc sống thoải mái, bất quá đang nhìn thấy Liệt Hỏa phơi nắng đã muốn ngủ nhàn nhã, Tử Vũ đắc ý trong lời nói, đến bên miệng lại nuốt xuống.

Nghe tiếng bước chân của Tử Vũ, Liệt Hỏa trợn mắt nhìn qua, vừa thấy Tử Vũ trong tay cầm một con thỏ cỡ bằng nắm tay, nhất thời nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.

Tử Vũ thấy vậy hắc hắc nở nụ cười sáng lạn một tiếng nói:

- “Ta biết không đủ ăn, ta lại đi bắt mấy con, ngươi lột da nó, tẩy rửa sạch sẽ......”

- “Ngươi rốt cuộc có phải Lang yêu hay không, ngươi là heo a, con thỏ này có thể ăn sao?” Liệt Hỏa trừng mắt nhìn Tử Vũ, trong mắt sắp bùng lên phẫn nộ, khẩu khí hung hăng.

Tử Vũ nhất thời ngẩn người, hai mắt nhìn con thỏ nhỏ bị dọa run rẩy trong tay. Nghi hoặc này cùng nàng có phải Lang yêu hay không có cái gì quan hệ, con thỏ này tuy có hơi nhỏ, nhưng mà tuyệt đối có thể ăn a.

Liệt Hỏa thấy Tử Vũ không hiểu, sắc mặt xanh mét bước lên, vươn tay bắt lấy con thỏ nhỏ trong tay nàng, trên đỉnh đầu nhấn một cái, một mảnh bạch quang nhàn nhạt qua đi, Tử Vũ đột nhiên cảm thấy trong tay nặng hơn, trước mắt con thỏ nhỏ dần dần biến mất, chỉ còn lại một tiểu nam hài lõa lồ. Tiểu nam hài lộ ra hình người, hai mắt hoảng sợ lập tức ngấn lệ, ‘oa oa’ tiếng khóc kinh thiên động, Tử Vũ nhất thời ngây người.

- “Ta không muốn bị ăn, oa oa không muốn bị ăn, hu hu......” Tiếng khóc kinh thiên động địa mãnh liệt mà đến, tiểu nam hài cỡ năm sáu tuổi khóc lóc thật thương tâm.

- “Không khóc, không khóc, ta không ăn ngươi, không ăn ngươi, ngươi đừng khóc, Oa Oa đừng khóc......” Phục hồi tinh thần lại, Tử Vũ nhất thời ôm cổ tiểu nam hài vừa dỗ, lại vừa ôm, ngoài ra chính mình cũng bị dọa không nhẹ vừa dỗ tiểu nam hài, vừa nhìn Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa cả khuôn mặt đều là tức giận, trừng mắt nhìn Tử Vũ nói:

- “Ngươi rốt cuộc có phải Lang yêu hay không, cái gì tộc loại có thể ăn, cái gì không thể ăn, ngươi cư nhiên một chút cũng không biết. Thỏ yêu này đã biến hóa, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?”

Tử Vũ vừa nghe lời cự hãn này của Liệt Hỏa, xem Liệt Hỏa thoải mái tùy tiện bắt như vậy, còn tưởng rằng những con thỏ đó đều có thể ăn, đâu biết còn có loại khác nhau. Nhìn tiểu nam hài trong lòng khóc lên khóc xuống, ăn thịt người, nàng không phải phát xít a.

- “Khó trách chạy nhanh như vậy, không ăn, không ăn, ngươi đừng khóc, đừng khóc, là tỷ tỷ bắt sai rồi, không phải muốn ăn ngươi......” Tử Vũ vừa xin lỗi vừa dỗ tiểu nam hài.

- “Tỷ tỷ không ăn ta?” Khóc lê hoa đái vũ tiểu nam hài, nghe lời nói của Tử Vũ, rụt rè giương mắt nhìn Tử Vũ, hai tròng mắt đen nhánh mang theo điểm màu đỏ, thuần khiết giống như tờ giấy trắng, nhìn vào khiến người ta thương tiếc biết bao.

Tử Vũ vội vàng nói:

- “Không ăn, tỷ tỷ không biết Oa Oa biến hóa, mới bắt Oa Oa, tuyệt đối không ăn Oa Oa.” Vừa nói vừa lấy lòng ôm tiểu nam hài dỗ dành.

Tiểu thỏ yêu thấy Tử Vũ vạn phần thành khẩn, hơn nữa tâm hài tử là tối nhạy bén, có thể sánh bằng người lớn phân tích rõ ràng, lập tức đứt quãng thu tiếng khóc, run run rúc vào lòng Tử Vũ.

Tử Vũ nhìn tiểu thỏ yêu trong lòng, cùng lúc cảm thấy vạn phần thật có lỗi, cùng lúc lại cảm thấy Yêu giới thật sự rất thần kỳ, một cái không cẩn thận, ngay cả thức ăn cũng đều có thể là đồng loại. Tử Vũ rùng mình một cái khi nghĩ đến chuyện nếu vừa rồi ăn tiểu oa nhi này, phỏng chừng địa ngục cũng không có phần của nàng.

- “Sớm biết như vậy thà để ngươi đi tìm thức ăn.” Tử Vũ bị tiểu thỏ yêu khóc chính mình cũng muốn khóc, tràn đầy ủy khuất nhìn Liệt Hỏa.

Liệt Hỏa thấy vậy một tiếng hừ lạnh nói:

- “Ta cũng  không kêu ngươi đi.”

Tử Vũ nghe vậy càng thêm tư vị có lỗi, thói quen một thân một mình hình thành hai mươi mốt năm thực tế không phải là thói quen tốt. Rõ ràng ở Yêu giới nàng này một mình nàng không thể thực hiện được, thuần túy tự tìm tội chịu, còn lạc nữa chứ, tiếp theo, nhất định phải kiên quyết đem toàn bộ nhiệm vụ giao cho Liệt Hỏa, có người mà không xài, lãng phí.

Liệt Hỏa tìm thức ăn đến, Tử Vũ cầm một cân thảo đang đút tiểu thỏ yêu, nói:

- "Oa Oa, em ở chỗ nào? Ba ba, mụ mụ ở nơi nào? Chúng ta đưa Oa Oa trở về."

Tiểu thỏ yêu vừa nghe Tử Vũ nói lời này, nhất thời ánh mắt thoáng chốc liền đỏ lên, nước mắt lã chã rơi như trân châu, Tử Vũ vừa thấy nhất thời luống cuống, nàng cũng không có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử, cái này sao nói khóc liền khóc a.

- “Ba ba, mụ mụ, còn có ca ca, tỷ tỷ đều không cần Oa Oa, Oa Oa biến hóa chậm, bọn họ đều không cần ta, đều đi rồi, oa oa.” Tiểu thỏ yêu giống như bi thương ùa đến, ném cọng cỏ trong tay, ôm người từng muốn ăn hắn Tử Vũ, khóc đến thật thương tâm.

Tử Vũ nhất thời nhíu mày, một bên ôm Oa Oa an ủi, một bên nhìn Liệt Hỏa, bị người nhà vứt bỏ, cái này có ý tứ gì?

Liệt Hỏa liếc Tử Vũ một cái thản nhiên nói:

- “Cường giả sinh tồn, nhược đào thải, Yêu giới thiết luật.” Hắn vừa rồi nếu không giúp tiểu thỏ yêu này biến hóa, chờ đợi nó chỉ là cái chết, kẻ nhỏ yếu không có tư cách sinh tồn, mà Tử Vũ nhược như thế, mà không bị gia tộc vứt bỏ, chỉ có thể nói đây là chuyện đầy bất ngờ.

Hết chương 22: Liệt hỏa yêu phu

<<=Chương 21: Chỗ dựa vững chắc
Chương 23: Truy lão bà =>>

0 nhận xét: