Liệt hỏa yêu phu - Chương 11: Liêt Hỏa lão sư
Chương
11: Liệt Hỏa lão sư
- “Hách
thành, đi thôi.” Liệt Hỏa quay lại, thản nhiên hướng Hách Thành đang nâng Tử Vũ
lên nói.
Hách
thành nhìn hai má như mặt trời đỏ rực của Tử Vũ, hắn ngước lên trời tựa như cực
chướng tai gai mắt, buông Tử Vũ ra, vỗ vỗ vai nàng nói:
- “Từ
nơi nào tới thì quay về nơi đó đi, căn cốt này của ngươi đã làm mất mặt Lang
yêu chúng ta.” Dứt lời, xoay người vừa lắc đầu, vừa đi theo đám Liệt Hỏa
“Như
thế nào lại có một thế hệ yếu ớt đến như vậy......”
Rất
xa thanh âm bay tới, Tử Vũ sắc mặt trừ bỏ đỏ bừng không còn thêm màu sắc nào
khác.
- “Khi
nào ngươi công kích được vách tường tiếp theo bên cạnh cho ta, thì trở về học.”
Lão nhân Lang yêu phụ trách dạy Tử Vũ cũng biết nàng căn cốt cực yếu ớt, lười
quan tâm, trực tiếp một câu ném Tử Vũ vào phía sau góc tường, mang theo chúng
Lang yêu bước đi, động tác như thế tương đương bỏ rơi Tử Vũ.
Chưa
từng mất mặt như thế, Tử Vũ lúc này chậm rãi tựa vào vách tường, ngẩng đầu lên
bầu trời nhìn đám mây không hình không dạng. Nàng biết nàng sẽ mất mặt, bởi vì
nàng thân mình không phải là yêu, nơi đó hội tụ Lang yêu thiên tư cùng thực lực,
bị cười nhạo cũng đã lường trước được, chỉ là lúc chân chính bị cười nhạo cùng
châm chọc, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.
Chỉ
là, không thoải mái thì có thể thế nào, nàng không phải yêu a, thế giới này tôn
trọng chính là thực lực, không có thực lực thì cái gì cũng không có. Nàng ở
Nhân loại, thân thủ cùng năng lực như thế chỉ có cao chứ không thấp, nhưng đến
nơi này, thật sự có điểm lực bất tòng tâm.
Hít
vào một hơi thật sâu, Tử Vũ cúi đầu nhìn bàn tay đang dần đỏ ửng, nhìn đến bức
tường phía sau, hơi hơi trầm ngâm, Tử Vũ xoay người định bước đi.
- “Chẳng lẽ, đem lời nói của lão sư như gió thổi bên tai sao?” Một âm thanh lười biếng
vang lên bên tai Tử Vũ, nàng rất nhanh quay người lại, chỉ thấy một lão nhân
râu bạc, đang tựa vào chỗ nàng mới tựa vào, thổi thổi râu nơi khóe miệng, híp
đôi mắt nhỏ, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Tử
Vũ trong lòng hơi hơi rùng mình, yêu quái này đến đây lúc nào, nàng cư nhiên một
chút cũng không cảm giác được, càng không nhìn thấy, phải biết rằng nàng vừa rồi
đối diện với bãi đồng cỏ to như vậy cũng không thấy có lão nhân râu bạc nào, động
tác thật nhanh a.
Tử
Vũ liếc mắt một cái cao thấp đánh giá lão nhân, yêu quái này cho nàng cảm giác
nhìn không thấu, không giống Liệt Hỏa sắc nhọn, không giống Liệt Thanh bình
tĩnh, càng thêm không giống lão già chán ghét trên danh nghĩa lão sư của nàng
kia, lập tức nhíu mày nói:
- “Vì
sao lời nói của lão sư ta không thể lọt vào tai này ra tai kia?”
Lão
nhân râu bạc nhất thời nháy đôi mắt nhỏ, thân hình vừa động rất nhanh vây quanh
Tử Vũ dạo qua một vòng, gật gật đầu cười tủm tỉm nói:
- “Những
lời này hợp khẩu vị của ta, một đám ngu xuẩn, tự cho là rất giỏi, cái đuôi vểnh
lên so với trời còn cao hơn, không nên nghe bọn chúng.”
Tử
Vũ vừa nghe lời này, lại thấy lão nhân râu bạc đồng ý lời của nàng, không khỏi
nở nụ cười, râu bạc lão nhân thấy Tử Vũ nhẹ nhàng khoan khoái cười, cảm thấy lời
nói của mình hình như không thỏa đáng, không khỏi chỉnh trang nhan sắc, ho khan
một tiếng thâm trầm nói:
- “Khá
lắm không lớn không nhỏ, ta hỏi ngươi, ngươi nếu không nghe lời lão sư, vậy đến
đế đô học viện làm cái gì, đến nơi này chơi đùa có phải hay không?” Nói đến đây
hơi hơi có vẻ nghiêm khắc.
Tử
Vũ liếc mắt nhìn lão nhân một cái, vươn tay vuốt tường, thản nhiên nói:
- “Ta
trước mắt năng lực không thể lay động được bức tường này, cho dù mỗi ngày đến
đây luyện tập, ta cũng không cho rằng ta có thể tiến triển, cùng với chút công
phu thô kệch này, chẳng khác gì đâm đầu vào ngõ cụt.”
Người
chính là người, luyện tập với tảng đá, phỏng chừng nàng có luyện đến da bọc xương
cũng không thể có được năng lực của Yêu tinh, lấy trứng chọi đá, dù trứng có
luyện như thế nào cũng không thể chọi đá thành đá vụn, phương diện này trải qua
hai ngày hiểu biết, nàng trong lòng đã có cân nhắc, nàng không phải Lang yêu,
vĩnh viễn sẽ không thể học được công kích cùng phòng ngự của Lang yêu.
Hai
ngày này bị Yêu tinh cười nhạo, cười lần đầu tiên cũng liền thôi, lúc bị cười,
không phải lỗi của Yêu tinh, là do nàng sai, không thể ở trong thất bại mà nhụt
chí, như vậy cả đời đều chỉ có thể bị người khác cười nhạo, cái này không phải
tác phong của nàng. Dưới khuôn mặt khả ái nhu thuận kia là một trái tim bình
tĩnh kiên cường, nếu không, nàng cũng sống không được đến hôm nay.
Râu
bạc lão nhân ‘ồ’ một tiếng, nhìn Tử Vũ nói:
- “Còn
có điểm tự mình hiểu mình a.”
Tử
Vũ trừng mắt liếc râu bạc lão nhân một cái nói:
- “Đương
nhiên, chính mình phải hiểu mình, ta chính mình có ưu điểm gì, có khuyết điểm
gì ta lại không biết rõ ràng sao?” Hiện tại khuyết điểm chính là nàng là người
không phải yêu.
- “Ha
ha, khen ngươi một câu khiến ngươi vểnh đuôi lên kìa, bất quá, hai năm nay tiểu
yêu tinh thật đúng là thiếu khuyết điểm tự mình hiểu mình, ví như hỗn đản Liệt
Hỏa kia, có ba phần năng lực, mà tưởng ghê gớm lắm, ta nhìn thấy liền tức giận,
hừ.” Vừa nói đến Liệt Hỏa, chỉ thấy râu bạc lão nhân trong đôi mắt nhỏ toát ra
một tia lợi quang, hai tay nắm chặt kêu răng rắc, một bộ dáng hận không thể làm
thịt Liệt Hỏa.
Tử
Vũ vừa nghe nhất thời nhíu mày nói:
- “Lão
biết ta?” Ở trước mặt nàng đề cập tới Liệt Hỏa, nàng không tiếp thu chỉ vì người
trước mặt này ngẫu nhiên nhắc tới.
Râu
bạc lão nhân cười lộ cả hàm răng, hắc hắc nói:
- “Tiểu
Lang yêu còn có chút đầu óc, ta vừa tình cờ gặp hắn.” Nhớ tới tiểu tử kia cả
người toát ra lửa giận va vào hắn, không nói hai lời trực tiếp nắm áo hắn, đối
với hắn chính là một trận rống giận, ‘ngươi
đi giáo huấn cái kẻ ngu ngốc kia cho ta’, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi
kia, hắn đã nghĩ muốn động thủ đánh tiểu tử kia một trận, một chút tôn sư trọng
đạo cũng không biết, cư nhiên dám đối với hắn lão sư không lớn không nhỏ hô
quát như thế.
- “Tử
tiểu tử, xem như lão tử không tốt thu thập ngươi đi.” Râu bạc lão nhân nhớ tới
Liệt Hỏa chính là một bộ biểu tình chuẩn bị đánh người.
Tử
Vũ thấy người vốn đang tốt đẹp, đột nhiên bộ dáng nghiến răng nghiến lợi giống
như muốn ăn sống người ta, không khỏi sáng suốt lui ra phía sau hai bước, tuy rằng
không đến khoảng cách an toàn, nhưng là lo trước vẫn có vẻ trọng yếu.
- “Khụ,
khụ” Râu bạc lão nhân thấy Tử Vũ nhíu mày nhìn hắn, không khỏi ho khan một tiếng
thu lại thần sắc phát hỏa, nhìn Tử Vũ cười tủm tỉm nói:
- “Ngươi
căn cốt là kém một chút, không đúng, là kém đến cực phẩm, bất quá tiểu tử kia
hiếm khi mở miệng, ta làm lão sư, cũng liền cố mà giúp đồ đệ.”
Tử
Vũ nhất thời kinh ngạc nói:
- “Là
Liệt Hỏa mời lão đến dạy ta?” Liệt Hỏa chính là đối địch với nàng nha.
Râu
bạc lão nhân nhún vai, tiến đến trước mặt Tử Vũ nói:
- “Tiểu
tử kia không phải thứ tốt lành gì đâu, tuyệt đối không có hảo tâm, muốn ta dạy
ngươi không phải là sợ ngươi làm mất mặt hắn, còn vì về sau hắn thấy không vừa
mắt ngươi lúc nào, có thể không rước lấy tội danh lấy mạnh hiếp yếu, ta nói cho
ngươi biết, hảo hảo theo ta học, học thành rồi thì hảo hảo giáo huấn tiểu tử
kiêu ngạo kia cho ta, cả đời khiến hắn ngóc đầu không được, dám kiêu ngạo với
ta, đáng đánh đòn.”
Tử
Vũ nghe râu bạc lão nhân vừa nói như vậy, nhất thời cảm thấy sâu sắc đồng ý,
cái này hoàn toàn phù hợp với tác phong của Liệt Hỏa, lập tức vẻ mặt cảnh xuân
sáng lạn tươi cười, ôm lấy cánh tay râu bạc lão nhân, tươi cười nói:
- “Lão
sư, ngươi cần phải dạy ta nhiều điểm, không thể để tiểu tử kia khi dễ ta.
Râu
bạc lão nhân thấy Tử Vũ vừa nhu thuận lại đáng yêu, nhất thời cười tủm tỉm vuốt
vuốt râu nói:
- “Căn
cốt là kém một chút, cũng may đầu óc còn hiểu được, coi như không phá hư đến đỉnh
điểm......” Một già một trẻ vừa nói xong vừa hướng phía xa xa đi đến, đem mệnh
lệnh lão sư giao cho tân sinh Lang yêu vứt lên đến chin tầng mây.
Hết hương 11: Liệt hỏa yêu phu
<<= Chương 10: Kiểm tra năng lực
Chương 12: Đùa giỡn băng hỏa =>>
0 nhận xét: